Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Phan_30
Sính Đình lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, hung dữ ra lệnh.
"Mau mặc quần vào, bằng không tao sẽ thiến!"
Lời nói mang theo uy hiếp mười phần, tên đàn ông thô bỉ lập tức lăn một vòng nhặt quần lên, cuống quít mặc vào!
Mắt liếc đến con dao ở một bên, nhất thời ánh mắt lộ ra hung quang, cầm con dao lên liền hướng cô đâm tới.
Sính Đình không ngờ hắn lại còn dám phản kháng, nhìn thấy con dao đâm tới, theo bản năng dùng chân đỡ, cảm giác lạnh lẽo lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào trong thịt, một dòng chất lỏng chảy ra.
Bắp chân bị hắn đâm bị thương, dòng máu đỏ tươi nhất thời chảy xuống, sắc mặt Sính Đình vốn đã rất yếu ớt càng thêm tái nhợt.
Tên đàn ông thô bỉ nhìn vết máu trên con dao, hung dữ nhìn cô chằm chằm, đằng đằng sát khí. ,
"Là mày buộc tao, tao sẽ giết chết mày!"
Tên đàn ông thô bỉ dường như phát điên cầm con dao đâm tới phía cô, Sính Đình chịu đựng đau đớn vội vàng né tránh, đau đớn ở chân khiến cô có chút khó khăn, động tác cũng chậm chạp theo.
Thân hình chuyển một cái, nhưng vẫn không tránh khỏi một dao của hắn.
"Rẹc!"
Cánh tay cũng bị rạch, máu tươi nhất thời chảy ra, sắc mặt Sính Đình càng thêm trắng bệch, nhìn tên đàn ông thô bỉ điên cuồng cách quá gần nam, trong lòng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi.
Người có lý trí thì không đáng sợ, dáng sợ nhất chính là người mất lý trí, điên cuồng!
Mà giờ khắc này trước mặt của cô là một tên đàn ông điên cuồng không có lý trí!
Tên đàn ông thô bỉ đứng ở nơi đó, nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của cô, nụ cười trên mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Sính Đình đứng đối diện hắn, ánh mắt một khắc cũng không dám rời khỏi con dao trong tay hắn, chỉ cần hắn vừa động, cô sẽ phải nghĩ biện pháp né đi.
không phải cô sợ bị thương, mà vì trong bụng của cô bây giờ đang có bảo bối, cô không thể để cho bảo bối xảy ra chuyện được.
Tên đàn ông thô bỉ bước về trước mấy bước, thì Sính Đình cũng lui về sau từng đó bước, bắp chân bị đâm rách ra, máu tươi chảy ròng ròng, từng hồi đau đớn khiến cô không nhịn được cau mày.
Sính Đình có chút hối hận vì đã trêu chọc hắn, bây giờ tay chân đều bị thương, đau đớn tan lòng nát dạ khiến cô co rúm, nhìn chòng chọc vào con dao trong tay hắn.
Tên đàn ông thô bỉ nhìn thấy vết thương trên chân cô, rồi lại nhìn cơ thể cô không nhịn được đang run rẩy, gương mặt bỉ ổi càng thêm dữ tợn, điên cuồng hét lớn.
"đi chết đi!"
Tên đàn ông thô bỉ cầm con dao hướng về ngực cô đâm tới, Sính Đình vừa định chạy, trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, đau đến không thể động đậy, chỉ có thể trợn to hai mắt, chờ đợi một đao trí mạng của hắn. . . . . .
Chương 108: Sính Đình bị thương!
"A!" Sính Đình không kịp đợi một dao trí mạng kia, đã nghe thấy tên đàn ông thô bỉ kêu lên thảm thiết như heo bị thọc tiết, mở choàng mắt ra, đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình giống như điên đấm đá tới tấp vào hắn, cảm thấy an tâm, nên té xuống.
"Anh, đừng đánh nữa, Sính Đình hôn mê rồi!"
Thượng Quan Quân Triết từ phía sau chạy tới liếc mắt liền nhìn thấy Mạc Thiên Kình đang điên cuồng đánh người cùng Ngọc Sính Đình đang bất tỉnh nằm dưới đất, nhìn thấy vết dao trên tay và chân cô, lông mày nhíu lại.
Mạc Thiên Kình vội vàng bỏ lại tên khốn kia, chạy đến trước mặt Sính Đình, nhìn thấy tay chân bị thương chảy máu, tim như bị đao cắt, ôm cô chạy thẳng đi, không quên nhìn Thượng Quan Quân Triết dặn dò.
"Đánh thật nhiều cho tôi, chỉ cần không chết là được!"
Dám đả thương người phụ nữ của anh, muốn tìm chết!
Thượng Quan Quân Triết cười yếu ớt nhìn tên đàn ông đã bị đánh sưng mặt sưng mũi, nhíu nhíu mày, "đã như vậy, vậy thì đánh trên người đi!"
nói xong giơ chân lên điên cuồng đá vào người hắn, trong ngôi nhà hoang phế lập tức truyền đến tiếng kêu gào như heo bị thọc tiết.
Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình đặt ở trên xe, một đường điên cuồng chạy đến bệnh viện, ôm cô chạy thẳng tới phòng cấp cứu!
"Bác sĩ, mau cứu người!"
Mạc Thiên Kình hét lớn, bác sĩ kia liếc nhìn người phụ nữ trong ngực anh, vội vàng kêu anh để xuống, nhanh chóng đẩy vào phòng phẫu thuật!
Nhìn Sính Đình được đưa vào cấp cứu, Mạc Thiên Kình vô lực dựa vào tường, trong lòng khẩn trương muốn chết, tại sao lại như vậy, sao cô lại bị thương, nhìn thấy vết thương trên tay chân cô, Mạc Thiên Kình hận không thể giết chết tên đàn ông kia!
Phẫu thuật kéo dài hơn một giờ, vẫn chưa ra ngoài, Mạc Thiên Kình lo lắng ở ngoài cửa đi tới đi lui, Thượng Quan Quân Triết xử lý tốt tên đàn ông thô bỉ xong chạy tới bệnh viện, nhìn vẻ mặt lo lắng cùng tự trách của Mạc Thiên Kình, khẩn trương nhìn phòng phẫu thuật đèn đỏ đang sáng!
Chỉ mong không xảy ra chuyện gì a, nếu như có chuyện xảy ra, anh thật không biết Mạc Thiên Kình sẽ đối đãi như thế nào với tên kia!
Giết thì quá đơn giản, sống không bằng chết có thể là cơ hội lớn đi!
"Tên đó xử trí như thế nào rồi?"
Mạc Thiên Kình lạnh lùng hỏi, siết chặt nắm đấm, hai mắt không che giấu được sát ý.
Thượng Quan Quân Triết vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Em đã giao cho cảnh sát, chuyện như vậy giao cho cảnh sát là thích hợp nhất, em đã phế hắn!"
Thượng Quan Quân Triết nhàn nhạt nói, Mạc Thiên Kình lúc này mới bình tĩnh một chút, cặp mắt nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật!
Cửa đột nhiên mở ra, một y tá lo lắng đi ra, "Xin hỏi ai có nhóm máu A, bệnh nhân mất máu quá nhiều, kho máu không đủ! Nếu như không đủ máu, mẹ và đứa trẻ trong bụng đều nguy hiểm."
Mạc Thiên Kình lập tức nhìn Thượng Quan Quân Triết, Thượng Quan Quân Triết tự nhận trong khoảng thời gian này không làm chuyện gì xấu, tại sao lại xui xẻo như vậy.
"Tôi, lấy máu tôi đi!"
Y tá liếc nhìn Đại Suất Ca trước mắt, thẹn thùng gật đầu, đưa anh đi lấy máu.
Lại qua một giờ nữa, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt.
Mạc Thiên Kình và Thượng Quan Quân Triết liền vội vàng đi tới, bác sĩ đi ra, nở nụ cười.
"Bệnh nhân mang bầu lại bị đâm, mất máu quá nhiều, nhưng bây giờ đã không sao!"
"Đứa bé đâu? Vẫn còn chứ?"
Mạc Thiên Kình khẩn trương hỏi, Sính Đình không có việc gì, anh thật vui mừng, nhưng bào thai anh cũng rất quan tâm, đứa bé của cô ấy, Sính Đình so với anh còn lo lắng hơn.
"Đứa bé rất tốt!"
Lời của bác sĩ khiến Mạc Thiên Kình thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sính Đình được đưa ra ngoài, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, Mạc Thiên Kình vội vàng đi tới.
"đi đóng tiền viện phí đi, bệnh nhân cần nằm viện theo dõi mấy ngày! ’
Bác sĩ nhàn nhạt giao phó, Mạc Thiên Kình có chút khó xử.
Vụ án Nam Cung Tước còn chưa xong, ở bệnh viện quả thật rất lo lắng, nhưng về nhà lại sợ khi phát bệnh không thể chăm sóc.
"Bác sĩ, cô ấy có thể về nhà điều trị không?"
Mạc Thiên Kình nhíu mày hỏi, bác sĩ nhìn anh một cái, "Có thể, đợi lát nữa tôi phát cho cô ấy thuốc kháng sinh!"
"Cám ơn!"
Mạc Thiên Kình thở phào nhẹ nhõm, xoay người dặn dò Thượng Quan Quân Triết , "Cậu đi lấy thuốc với bác sĩ, tôi đưa Sính Đình về nhà trước!"
"Anh, anh cứ như vậy mang cô ấy về sao?"
Thượng Quan Quân Triết cau mày, nhìn trên cánh tay Sính Đình đang truyền nước, bởi vì vừa mất mấy trăm ml máu, giờ phút này sắc mặt có chút tái nhợt !
"Chờ một lát truyển xong thì về!"
Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, nhìn sắc mặt tái nhợt của Sính Đình, kêu y tá đẩy tới phòng bệnh.
Sau hơn một giờ, Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình đang ngủ mê man trở về biệt thự, Tiêu Thủy Nhi lập tức ra đón, nhìn thấy Sính Đình quấn băng, không khỏi hỏi tới.
"Sao lại bị thương như vậy, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?"
Sao lại bị thương như vậy?
Mạc Thiên Kình không trả lời, ôm Sính Đình lên lầu hai, sắc mặt rất tệ!
Thượng Quan Quân Triết ôm một bịch gồm những bình bình lon lon cùng đi phía sau, lên lầu hai.
Tiêu Thủy Nhi cũng vội vàng lên lầu.
Mạc Thiên Kình đang treo chai nước cho Sính Đình, nhìn thấy Sính Đình trên giường vẫn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, Mạc Thiên Kình vô cùng đau lòng!
thật sự rất hận mình, tại sao không tới sớm một chút, không nhanh một chút, để cho cô bị thương, vết thương trên bắp chân thương sâu tới tận xương, nếu không chăm sóc tốt, đến lúc đó sẽ lưu lại vết sẹo rất khó coi, cô ấy nhất định sẽ rất khổ sở.
không có cô gái hi vọng trên chân của mình có sẹo cả.
"Anh, đừng quá đau lòng, chị dâu không có chuyện gì!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình đau lòng tự trách, an ủi.
"Thượng Quan, có phải tên khốn kiếp bắt cóc Sính Đình làm cô ấy bị thương hay không, bây giờ hắn đang ở đâu, tôi sẽ giết hắn!"
Tiêu Thủy Nhi nổi giận chất vấn, nhìn cô gái vốn rất đáng yêu hiện tại bộ dáng này, tức giận nghiến răng.
Thượng Quan Quân Triết trừng mắt liếc cô một cái: "cô không cần ở không đi gây sự, nếu thật sự muốn giúp đỡ thì đi nấu chút cháo gà đi, đợi lát nữa chị dâu thức dậy sẽ ăn, bồi bổ thân thể!"
"Được rồi!"
Tiêu Thủy Nhi vốn còn muốn cùng anh gây gổ , nhưng nhìn thấy gương mặt của anh rất nghiêm chỉnh, nên im lặng, đi xuống lầu.
"Quân Triết, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa rồi rất cám ơn cậu!"
Mạc Thiên Kình cảm ơn, vừa rồi nếu không phải có Quân Triết ở đây, Sính Đình căn bản cũng không đủ máu, sinh mạng gặp nguy hiểm không nói, ngay cả đứa bé cũng có khả năng không giữ nổi.
Thượng Quan Quân Triết cười nhẹ một tiếng, "Anh, không có chuyện gì, không phải là chỉ lấy chút máu sao? Có thể trợ giúp chị dâu, cũng coi như đáng giá a! Chờ sau khi hai bảo bảo của em ra đời, để cho hai đứa nhận em làm ba nuôi là được!"
"Được!"
Mạc Thiên Kình đồng ý một tiếng, cậu ta quả thật có tư cách làm ba nuôi bảo bảo, nói thế nào, đứa bé cũng xem như là do cậu ta cứu trở về!
"Vậy em đi nghỉ ngơi một chút!"
Thượng Quan Quân Triết cười , đầu có chút choáng váng khó chịu, vừa mất máu quá nhiều, xem ra cũng muốn ăn cháo gà bồi bổ rồi!
Thượng Quan Quân Triết vừa bước đi, điện thoại của Mạc Thiên Kình liền vang lên.
đi tới bên cửa nhận điện thoại.
"Alo, Lão K, có chuyện gì?"
Mạc Thiên Kình hạ thấp giọng, sợ ồn đến Sính Đình.
"Thượng tướng, không xong, Lina trốn thoát rồi!"
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?"
Phòng giam của họ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, sao cô ta có thể trốn thoát?
Nguyên nhân duy nhất có thể giải thích, có nội gian!
"Hai người canh giữ bị giết, Lina vượt ngục trốn!"
Lão K ném ra một tin tức như bom nổ!
, 20/1/15
#58
Chương 109: Mạc Thiên Kình, tôi muốn anh tan xương nát thịt!
Nghe Lão K nói, chân mày Mạc Thiên Kình càng nhíu chặt hơn, không ngờ người phụ nữ tên Lina này cũng rất có bản lĩnh, nhưng đến tột cùng là ai trong ứng ngoài hợp với cô ta, nếu không thì phòng giam phòng bị nghiêm ngặt như thế, làm sao cô ta có thể trốn thoát!
Đến tột cùng là người nào? Mạc Thiên Kình hình dung lại tất cả những người trong trong trong ngoài ngoài một lần, nhưng thật sự rất khó đoán được ai có khả năng này.
Lina là do Lão K bắt được, thì cậu ta không thể là nội gian, Mạc Thiên Kình nghĩ đến điều này, hàng chân mày anh tuấn nhíu chặt hơn.
"Thượng tướng, Lina trốn thoát về nhất định sẽ đem chuyện chúng ta bắt được Huyết Sắc Tà Dương nói cho Nam Cung Tước, đối với kế hoạch của chúng ta sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn, chúng ta phải lập tức đuổi bắt Lina!"
Lão K suy nghĩ sâu xa đem mọi chuyện phân tích thấu đáo, bờ môi mỏng của Mạc Thiên Kình mím chặt, chuyện này quả thật rất phức tạp, khiến kế hoạch của anh cũng phá hư.
"Cậu tiếp tục truy lùng, có tình huống gì lập tức nói cho tôi biết!"
Mạc Thiên Kình lựa chọn tạm thời tin tưởng anh, hi vọng tên nội gian đó thật sự không phải là Lão K.
"Dạ, thượng tướng!"
Mạc Thiên Kình cúp điện thoại, xoay người đi vào phòng, mở máy vi tính ra, nhanh chóng mang tất cả những người làm việc dưới quyền mình tra xét một lần, nhưng tra tới tra lui, thì người có khả năng nhất chũng vẫn là Lão K.
Mạc Thiên Kình không biết là có phải vì Lão K đã cùng cô ta lên giường hay không, mà mình có sự nghi ngờ nhiều hơn với cậu ta.
Nhưng Lão K làm việc vẫn luôn khiến anh rất yên tâm, cậu ta chắc chắn không phải là loại người sẽ làm ra những chuyện như vậy.
Day day huyệt thái dương, Mạc Thiên Kình nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, rơi vào trầm tư.
Trong Thiên Môn, Lina đứng trong phòng khách, nhìn Nam Cung Tước cao cao tại thượng giống như vương giả. Vẻ mặt áy náy.
"Xin lỗi, tôi đã thất bại, còn làm lộ vị trí của Thiên Môn, xin Môn chủ giáng tội!"
"cô cũng biết quy củ của Thiên Môn, tiết lộ vị trí của Thiên Môn, hậu quả sẽ như thế nào!"
âm thanh Nam Cung Tước lạnh lẽo, đôi tròng mắt đen lạnh lùng quan sát cô, gương mặt tuấn dật lạnh lùng mang theo tức giận ngấm ngầm, toàn thân toát ra khí thế làm cho người ta có cảm giác như Tu La ở địa ngục.
Mười bốn tuổi hắn đã bước vào Thiên Môn, trời sanh tính tình tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, mười lăm năm, Thiên Môn được hắn dẫn dắt, ngày càng lớn mạnh, biến thành tổ chức Hắc Băng lớn nhất Trung Quốc hiện nay, vũ khí đạn dược, ma túy đều chủ yếu do hắn ta buôn bán.
Sắc mặt Lina tái nhợt như tờ giấy, gật đầu lấy ra khẩu sung lục bên hông, chĩa vào đầu, tính bóp cò súng.
"Chờ một chút!""
Nam Cung Tước nhìn cô, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh.
"Nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành, cái mạng này còn có giá trị!"
Trong mắt Nam Cung Tước hắn, người không có giá trị, cũng không có cơ hội sinh tồn.
Lina nhìn Môn Chủ vẻ không hiểu, nhưng cũng vội vàng tạ ơn!
"Xin Môn chủ phân phó!"
"Lina cô lợi hại thông minh, cô đã có biện pháp khiến Mạc Thiên Kình hiểu lầm người đàn ông lên giường với cô đang đồng lõa với cô, tôi muốn lừa gạt bọn họ!"
Nam Cung Tước nhếch môi cười lạnh, Mạc Thiên Kình, anh lại muốn bắt tôi, tôi sẽ cho anh biết, Nam Cung Tước tôi không phải anh muốn bắt là có thể bắt!
Lina nghe xong ..., lập tức hiểu ý Môn chủ, vội vàng trả lời.
"Môn chủ yên tâm, lần này Lina nhất định thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Mạc Thiên Kình, lần này tôi muốn anh phải tan xương nát thịt!
Lâm Na dữ tợn siết chặt tay, nụ cười trên mặt lạnh lẽo khiến Nam Cung Tước càng thêm thưởng thức.
Sính Đình tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi tối, Mạc Thiên Kình vẫn còn chiến đấu với máy vi tính.
Chậm rãi mở mắt ra, trong bụng truyền đến cảm giác đói, tay và chân cũng truyền đến đau đớn, Sính Đình nhớ lại việc mình đã bị bắt cóc, không khỏi cắn môi.
Bên giường còn treo bình truyền dịch, trên mu bàn tay cắm kim dịch truyền, tay chân cũng quấn băng gạc trắng toát, cả người giống y như một bệnh nhân đang bị bệnh nghiêm trọng.
"Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình yếu đuối kêu lên, Thiên Kình đang bận nhưng nghe thấy tiếng kêu của cô, vội vàng xoay người lại, đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt mừng rỡ.
Sính Đình nhìn gương mặt tuấn tú của anh tiều tụy đi rất nhiều, râu ria cũng nhô ra, khóe mắt sưng đỏ mang theo quầng thâm.
"Sính Đình, em đã tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Mạc Thiên Kình quan tâm hỏi, nhìn sắc mặt cô còn rất yếu ớt, đau lòng vuốt ve mặt của cô.
"Đói bụng rồi, tay chân vẫn còn đau!"
"Đói bụng, em chờ chút, anh lập tức xuống bếp lấy cháo gà cho em!"
Mạc Thiên Kình hoàn toàn không nhìn thấy khóe mắt Sính Đình dần dần ướt át, chỉ một lòng lo lắng cô đói bụng.
Sính Đình không kềm chế được rơi nước mắt, anh ấy thật sự rất quan tâm đến mình, trước kia khi mình chăm sóc anh mỗi ngày vẫn hung dữ mắng anh, bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy rất xấu hổ a!
Mạc Thiên Kình rất nhanh mang cháo gà lên, để nguội bớt rồi đưa đến bên giường, múc một muỗng, thổi thổi rồi đút cho cô ăn!
Sính Đình hé miệng, hưởng thụ sự đãi ngộ cho bệnh nhân, trong lòng thấy ấm áp, thật ra thì Mạc Thiên Kình cũng không đáng ghét như vậy!
"Ăn nhiều một chút, em mất máu quá nhiều, nên cố gắng bồi bổ!"
Mạc Thiên Kình vừa đút cháo vừa nói, âm thanh rất dịu dàng.
Sính Đình gật đầu, anh đút cô ăn, không buồn ói, ăn liền hai chén.
"Mạc Thiên Kình, em đã no!"
Nhìn Mạc Thiên Kình còn muốn lấy tiếp cho cô ăn, Sính Đình vội vàng nói.
Mạc Thiên Kình buông chén xuống.
"Em chờ chút, để anh xem vết thương của em!"
Nhìn đồng hồ, thời gian thay băng cũng đã tới rồi!
Sính Đình nhìn anh, anh thật rất cẩn thận, tháo gạc cho cô, động tác vô cùng dịu dàng, Sính Đình căn bản không cảm thấy đau, chỉ lo nhìn anh.
"Mạc Thiên Kình, trước kia khi em chăm sóc anh thô lỗ thế, sao giờ anh lại đối tốt với em như vậy?"
Sính Đình hỏi có chút không tự nhiên, nhớ lại khi bọn họ sống chung với nhau, không cãi nhau thì lại đánh nhau, chưa bao giờ ngừng.
Mạc Thiên Kình không nhìn cô, thận trọng tháo gạc, cố gắng không đụng vào vết thương của cô:
"Ha ha, em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em chứ, em chưa đối tốt với anh, là bởi vì em còn yêu anh chưa đủ!"
Mạc Thiên Kình cười nhẹ, giọng nói dịu dàng, tràn đầy cưng chiều!
Sính Đình nghe anh nói xong sắc mặt có chút nóng lên, ý tứ của anh là anh yêu cô sao?
Cúi đầu, Sính Đình cắn chặt cánh môi, "thật xin lỗi!"
Mạc Thiên Kình ngẩng đầu nhìn cô, "Xin lỗi cái gì?"
Nhìn cô cắn chặt cánh môi, Mạc Thiên Kình cảm thấy thật ra thì cô cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác đối với mình, có lẽ lần bị thương này có thể khiến bọn anh phát triển thêm tình cảm.
"Mạc Thiên Kình, em. . . . . ."
Sính Đình vừa định mở miệng, cửa đã bị mở ra, Tiêu Thủy Nhi toàn thân mặc trang phục màu đen đi tới, nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện, trên mặt một hồi kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ.
"Xem ra đã rất tốt!"
Tiêu Thủy Nhi đi vào phòng, nhìn Mạc Thiên Kình thay băng cho Sính Đình, bộ dáng Sính Đình thì cứ như đang muốn nói lại thôi, xem ra cô đã đến nhầm thời điểm!
"Có chuyện gì không?"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, giọng nói có chút mệt mỏi, suy nghĩ một chút cũng biết, một người chỉ ngủ hai đến ba giờ một ngày, làm sao có thể không mệt mỏi.
Tiêu Thủy Nhi tinh thần sáng láng nhìn anh, hướng anh ngoắc ngoắc tay.
"Ra ngoài nói đi!"
Ở bên ngoài cô báo cáo tin tức đã thu nhận được cho anh, một đêm không ngủ!
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, đã khiến cô tìm được dấu vết!
"Đợi lát nữa, tôi băng xong vết thương cho Sính Đình rồi sẽ ra!"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, nghiêm túc băng bó vết thương, nhìn vết may rỉ máu, dùng bông gòn lau nhè nhẹ!
Chương 110: Em muốn phá thai!
Sính Đình nhìn động tác tỉ mỉ của Mạc Thiên Kình, trên mặt lộ ra nụ cười, tuy nhiên trong lòng vẫn đang tò mò, giữa Mạc Thiên Kình và Tiêu Thủy Nhi có chuyện gì muốn nói, tại sao không cho cô biết!
Tuy nhiên vì đây là bí mật quân sự của người ta, không nói cho cô nghe cũng rất bình thường, Sính Đình tự nhủ thầm trong lòng, ánh mắt nhìn Mạc Thiên Kình không chớp, làm cho Mạc Thiên Kình có chút ngượng ngùng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian